đảo; nhưng xem kìa, đấy không phải là một hòn đảo mà chỉ là một con quái
vật đang ngủ yên!
Những giá trị giả ngụy và những lời nói ảo tưởng: đấy là những quái vật
nguy hiểm nhất đối với con người, định mệnh yên ngủ và chờ đợi lâu rồi
trong những con quái vật đó.
Nhưng rồi sau cùng con quái vật đã thức giấc, nó tiến đến nhai nuốt ngấu
nghiến kẻ đã xây dựng những căn lều trú ẩn trên thân mình nó.
Ôi! Hãy nhìn những căn lều mà các linh mục đã xây nên! Họ gọi những
chiếc hang có mùi hương ấm dịu đó là những giáo đường.
Ôi! Làn ánh sáng ngụy tạo giả trá, bầu không khí bưng bít kín bưng đó! Ở
đấy, linh hồn không thể phóng bay lên cao vút tuyệt mù được.
Bởi vì tín điều của họ ra lệnh: “Hãy quỳ gối mà lết lên những bậc thang,
hỡi các ngươi, những kẻ phạm tội!”
Thực ra, ta còn yêu sự xấc xược trơ trẽn hơn là những đôi mắt vếu váo méo
xệch vì lòng hổ thẹn và sùng tín của họ.
Ai đã tạo nên những hang đá cùng những bậc thang của sự hối hận đó? Há
không phải là những kẻ muốn ẩn mặt và xấu hổ đối với bầu trời thuần
khiết?
Và chỉ khi nào bầu trời thuần khiết lấp loáng xuyên qua những mái vòm
gãy đổ, chiếu rọi trên cỏ non cùng những cây anh túc đỏ mọc trên những
bức tường hoang phế, khi ấy ta mới lại hướng lòng về những nơi trú ẩn của
vị Thượng đế đó.
Bọn họ gọi những gì chống lại họ và làm họ đau khổ là Thượng đế, và thực
ra, có rất nhiều chất anh hùng trong sự tôn sùng tín mộ của họ!
Nhưng bọn họ chẳng biết yêu Thượng đế bằng cách nào ngoài cách đóng
đinh con người vào đời sống!
Bọn họ muốn sống như những thây ma; bọn họ khoác y phục đen lên tử thi
của bọn họ; và ngay cả trong những lời lẽ bọn họ thốt ra, ta cũng ngửi thấy
mùi hôi thối của những căn phòng quàn xác chết.
Và kẻ nào ở gần bọn họ là ở gần những ao đầm đen thẫm, tù đó cất lên
khúc hát u sầu của loài cóc nhái.
Bọn họ phải hát cho ta nghe những khúc hát hay ho hơn thì mới làm ta tin