ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 162

thế?
Và một ngày kia, khi Cuộc đời hỏi ta: “Cô nàng Trí huệ Hiền minh kia là ai
thế?” ta đã vội vã trả lời: “Ờ, ờ, Trí huệ Hiền minh!
Người ta khao khát nàng và không bao giờ có thể thỏa mãn chán chê nơi
nàng, người ta tìm cách nhìn qua mạng che mặt của nàng, người ta muốn
quăng lưới bắt nàng.
Nàng có đẹp chăng? Nào ta biết! Nhưng ngay cả những con cá chép già
nhất cũng còn cắn mồi của nàng.
Nàng thay đổi vô thường và cương ngạnh, ta đã thường nhìn thấy nàng cắn
môi, chải ngược tóc lên.
Có lẽ nàng là kẻ hung dữ, xảo trá và là đàn bà trong mọi sự; nhưng chính
lúc nàng tự nói xấu mình là lúc nàng quyến rũ hơn bao giờ hết”.
Khi ta nói thế với Cuộc đời, thì Cuộc đời vụt cười hung tợn và nhắm mắt
lại rồi nàng cật vấn: “Mi đang nói về ai thế? Có lẽ là nói về ta, phải không?
Dẫu mi có lý chăng nữa, đấy có phải là những điều cần phải nói thẳng vào
mặt ta? Bây giờ, hãy nói cho ta nghe về Trí huệ Hiền minh của mi!”
Hỡi ôi! Hỡi Cuộc đời yêu dấu, lúc bấy giờ mi lại mở mắt ra! Và ta như thấy
mình bị rơi trở lại vào một hố thẳm hun hút khôn dò”.

Zarathustra đã hát như thế. Nhưng khi cuộc khiêu vũ chấm dứt và các thiếu
nữ đã bỏ đi xa, hắn trở nên buồn bã. Sau cùng hắn bảo:
“Mặt trời đã lặn từ lâu; cánh đồng ẩm ướt, một cơn gió mát thổi đến từ
rừng cao.
Có một cái gì xa lạ bí ẩn chung quanh đang đăm đăm nhìn ta với đôi mắt tư
lự. Thế nào, mi vẫn còn sống à, Zarathustra?
Tại sao? Vì mục đích nào? Vì phương tiện nào? Đi về đâu? Ở đâu? Thế
nào? Hãy còn sống, còn thở: đấy chẳng phải là điên rồ hay sao?
Than ôi, hỡi các bạn, chính đêm tối đang lên tiếng cật vấn trong ta. Xin tha
thứ cho ta về nỗi buồn!
Đêm tối đã đến: xin tha thứ cho ta vì đêm tối đã đến!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.