ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 219

Nhưng còn mi, hỡi Zarathustra! Mi muốn nhìn thấu tất cả những lý lẽ cùng
căn để vạn sự:

[1]

vậy thì mi phải tự vượt lên chính mình, - vượt lên cao

hơn, cao tít đến tận chỗ mà ngay cả những vì sao cũng còn nằm la đà bên
dưới mi!
Vâng! Từ trên cao nhìn xuống chính mình và cả những vì sao của mình
nữa: chỉ điều đó với ta mới là đỉnh cao, điều đó với ta vẫn là đỉnh cao tối
hậu
phải vượt qua!”

Zarathustra tự nhủ như thế trong khi vượt núi và an ủi lòng mình bằng
những châm ngôn cứng rắn, bởi vì tim hắn bị tổn thương tan nát hơn bao
giờ hết. Khi hắn đã lên đến đỉnh cao của hải đảo, hắn nhìn thấy mặt biển
phía bên kia trải dài trước mắt: lúc bấy giờ, hắn đứng lặng yên và câm nín
không lời trong một lúc lâu. Nhưng trên đỉnh cao này, đêm thì lạnh lẽo và
trong sáng và đầy những vì sao nhấp nhánh.
Sau cùng, Zarathustra buồn bã nhủ lòng: “Ta đã nhận ra số phận của ta rồi.
Nào! Ta đã sẵn sàng. Nỗi cô đơn tối hậu của ta vừa mới khởi đầu.
Hỡi ơi! Hỡi biển cả buồn thảm đen ngòm bên dưới ta. Ồ, hỡi nỗi bất mãn
tối đen khuya khoắt! Ồ, số mệnh; ồ, biển cả! Chính mi là nơi chốn ta phải
hướng về.
Ta đang đứng trước đỉnh núi cao nhất và cuộc lữ hành biền biệt nhất đời ta:
chính vì thế ta phải đi xuống, đi xuống thật sâu như ta chưa bao giờ lên cao
như thế.
Lặn xuống thật sâu trong đau khổ như ta chưa từng bao giờ lặn xuống, đến
tận làn sóng tối đen sầu khổ nhất! Số mệnh của ta muốn như thế! Được rồi!
Ta đã sẵn sàng.
Những ngọn núi cao nhất phát sinh từ đâu? Xưa kia ta đã hỏi như thế. Lúc
bấy giờ, ta đã học biết được rằng những ngọn núi cao nhất xuất sinh từ biển
cả.
Ấn tích đó được ghi hằn trên những tảng đá và những chỏm cao đứng dựng.
Chính từ chốn thấp nhất là nơi mà chỗ cao nhất đạt đến đỉnh cao của
mình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.