ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 220

Zarathustra đã nói như thế trên đỉnh núi cao nơi khí trời buốt lạnh; nhưng
khi hắn tiến đến gần biển và sau cùng chỉ còn mình hắn chơ vơ đơn chiếc
giữa những tảng đá ngầm lố nhố, hắn lại cảm thấy mệt mỏi vì con đường
của mình và lòng hắn tràn đầy khát vọng hơn bao giờ hết.
“Vạn sự đều hãy còn ngủ yên, - hắn bảo. Ngay cả biển cả cũng yên ngủ.
Con mắt kỳ lạ mơ màng mê ngủ của biển cả nhìn về ta.
Nhưng hơi thở của biển cả thì nồng ấm, ta cảm nhận được điều đó. Và ta
cũng cảm biết được rằng biển cả đang nằm mộng. Trong khi nằm mộng,
biển cả trở mình lăn lộn trên những gối tảng chai cứng.
Hãy lắng nghe! Hãy lắng nghe! Những hoài niệm xấu xa làm biển thốt ra
những lời rên xiết! Hoặc giả đó là những điềm triệu bất tường?
Hỡi ôi! Ta sầu thảm cùng mi, hỡi con quái vật u tối, và ta lại thù ghét chính
mình vì mi.
Hỡi ôi! Sao tay ta lại không có đủ sức mạnh? Quả thực, ta muốn giải thoát
mi ra khỏi những giấc mộng xấu gở!”

Trong khi nói như thế, Zarathustra bật cười về chính mình với tấc lòng u
hoài cay đắng.
Hắn bảo: “Sao! Zarathustra! Mi lại còn muốn ca hát những lời vỗ về biển
cả?
Hỡi ôi! Hỡi Zarathustra, hỡi thằng điên mà đầy lòng từ ái, say mê tín cẩn?
Nhưng mà bao giờ thì mi cũng vẫn như thế đó: mi luôn luôn thân ái tiến
đến gần những sự vật khủng khiếp.
Mi muốn vuốt ve tất cả những con quái vật. Một thoáng hơi thở nồng ấm,
một tí lông mềm chung quanh những vuốt sắc: chỉ cần như thế là mi lập tức
thương yêu và lôi cuốn về với mình!
Tình yêu là mối nguy hiểm của con người cô đơn một bóng; tình yêu đối
với vạn sự miễn là chúng sống động! Thật vậy, cơn điên cuồng và lòng
khiêm tốn nhún nhường của ta trong tình yêu có một vẻ gì đáng buồn
cười!”

Zarathustra đã nói như thế và hắn lại bật cười một lần nữa; nhưng vừa khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.