Chúng ta đã chung đôi học hỏi tất cả mọi sự; chúng ta đã chung đôi học
cách điệu tự vượt lên chính mình, thấu đạt đến bản lai diện mục của mình,
và học cách cười những nụ cười trong sáng không mây che:
- Không mây, chúng ta mỉm cười với những con mắt trong suốt, xuyên qua
những khoảng cách xa xôi vời vợi, trong khi ở bên dưới chúng ta, sự thúc
ép, cưỡng bách, cứu cánh và tội lỗi bốc khói như mưa mù.
Và khi bước đi một mình, thì linh hồn ta khát vọng cái gì trong những đêm
thâu và trên những nẻo đường lầm lỗi? Và khi trèo non vượt núi, ta tìm
kiếm người nào trên những đỉnh cao, nếu không phải chính là ngươi?
Mọi cuộc lữ hành, mọi chuyến đăng sơn của ta, há chẳng phải chỉ là một
nhu cầu, một phương kế của kẻ vụng về bất lực? Toàn thể ý chí ta chẳng có
mục đích nào khác hơn là tung cánh bay vèo, bay vút đến bên ngươi.
Và ta đã thù hận cái gì, thù hận hơn cả thù hận những đám mây thoáng
hiện, cùng tất cả những gì làm tối ám khuôn mặt ngươi? Nỗi thù hận của ta
chính là điều ta thù hận nhất, bởi vì chính nó đã làm vẩn đục khuôn mặt
kiều diễm của nhà ngươi!
Ta oán hận những làn mây thoáng hiện phôi pha, những con mèo hoang
luồn lết; chúng nó cướp giật mất những gì ta với ngươi cùng có chung
nhau: sự khẳng định thênh thang, tiếng “Vâng” thuận nhận vô hạn tất cả
mọi sự việc trần gian.
Ta oán hận những kẻ môi giới trung gian và những kẻ pha trộn lẫn lộn,
những làn mây trôi nổi phôi pha: cái bọn hỗn tạp bất quyết, chẳng hề dạy
dỗ cách chúc phúc nguyện cầu hay lời nguyền rủa từ tận đáy tâm can. Ta
thích chẳng thà ẩn trốn trong một chiếc thùng bưng bít không nhìn thấy trời
cao, hay là trong một hố thẳm, hơn là đành lòng nhìn thấy ngươi, vòm trời
rạng rỡ ánh sáng, bị những đám mây phù ảo pha phôi làm vẩn đục!
Và thường thường ta vẫn có ý muốn dính chặt chúng lại bằng những tia
chớp óng vàng, và tựa sấm sét ầm vang, ta muốn đánh chập chọe trên cái
bụng dạ bồ hóng của chúng nó, như một tay chơi chập chọe cuồng nộ điên
rồ. Vì bọn chúng đã cướp mất của ta cái tiếng “Vâng” thuận mệnh lồng
lộng của nhà ngươi, hỡi vòm trời cao xanh thuần khiết trên kia! Vòm trời
sáng rỡ, hố thẳm chan chứa vô ngần ánh sáng! Bởi vì bọn chúng che lấp