ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 249

ta không bố trí chung quanh hạnh phúc ấy những tai biến cùng những khốn
khổ của mùa Đông, những chiếc mũ nồi của con hải cẩu cùng những tấm
áo choàng của tuyết vạn niên -
- nếu chính ta không thương hại cho lòng thương hại của bọn chúng, lòng
thương hại của những kẻ đố kỵ tối kém ấy?
- nếu chính ta không thở dài run lập cập trước mặt bọn chúng, trong khi nén
tâm kiên nhẫn để mình bị bao phủ trong lòng thương hại của chúng?
Đây là trí huệ hân hoan và lòng hào hiệp của ta: trí huệ ấy không hề giấu
giếm
mùa Đông cùng những ngọn gió giá băng của nó; nó cũng không hề
giấu giếm những chỗ nứt nẻ trên thân thể mình.
Đối với kẻ này, cô đơn là sự chạy trốn khỏi cơn bệnh; đối với kẻ khác, cô
đơn là sự chạy trốn trước những người bệnh.
Tất cả những kẻ nghèo hèn và những kẻ vô tài bất tướng đầy ám muội
chung quanh ta, chúng phải nghe ta khua vang vòng đeo và rên rỉ vì cơn
lạnh mùa Đông! Với những lời rên rỉ cùng những bước chân như thế, ta
chạy trốn khỏi những căn phòng ấm nóng của chúng.
Cứ để cho chúng phàn nàn thương hại những thương tích nứt nẻ trên thân
thể ta: “Rốt cuộc hắn sẽ bị đóng băng vì giá lạnh của tri thức hắn!” - chúng
phàn nàn thở than như vậy.
Trong lúc đó, với đôi bàn chân nóng ấm, ta chạy nhảy tung tăng, trên ngọn
núi ôliu của ta, trong xó xỉnh nắng ấm của ngọn núi ôliu, ta ca hát và cười
nhạo mọi lòng thương xót.


Zarathustra đã nói như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.