ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 315

hai vết đỏ!
Thực ra, ta chán ngán vì cứ mãi làm kẻ chăn chiên ngoan ngoãn của mi!
Hỡi mụ phù thủy, từ trước đến nay ta đã ca hát cho mi, giờ đây mi hãy vì ta
mà la hét!
Mi phải nhảy múa và la hét theo nhịp roi của ta! Nhưng mà, ta đã bỏ quên
cái roi ở nơi nào đó? - Ồ, không đâu!

2

Lúc bấy giờ, Cuộc đời trả lời ta như thế này, sau khi đã bịt chặt đôi tai
thanh mảnh:
“Ồ, Zarathustra! Đừng nhấp nhấp cái roi của mi! Mi biết rõ mà: tiếng động
ồn ào ám sát tư tưởng, - và kìa, óc ta đang dậy lên những tư tưởng rất đỗi
dịu dàng.
Cả hai chúng ta đều là những kẻ phá đám thực sự. Bên kia bờ cõi thiện ác
mới là xứ miền chúng ta tìm thấy hải đảo cùng đồng cỏ xanh rờn của chúng
ta - của riêng hai chúng ta mà thôi! Chính vì thế chúng ta phải yêu thương
nhau!
Và nếu ngay cả khi chúng ta không thành tâm yêu thương nhau tận đáy
lòng, thì có phải vì thế mà chúng ta ghét bỏ nhau chăng?
Và mi há không biết rằng ta yêu thương mi? Thường khi ta lại yêu thương
mi quá độ: lý do là vì ta ghen tức với Trí huệ Hiền minh của mi. Ồ! Trí huệ
Hiền minh ngàn đời đó!
Nếu Trí huệ Hiền minh có lần vuột thoát khỏi mi thì, hỡi ôi, cả đến tình yêu
của ta nữa cũng nhanh chân chạy trốn”.
Lúc bấy giờ, Cuộc đời đưa mắt đăm đăm nhìn lại đằng sau và chung quanh
mình rồi hạ thấp giọng:
“Hỡi Zarathustra, mi không đủ trung thành với ta!
Mi không yêu ta thiết tha như lời mi nói; ta biết rằng mi muốn lìa bỏ ta liền
ngay sau đấy.
Có một quả chuông cổ kính, nặng nề, rất đỗi nặng nề: quả chuông gióng lên
báo hiệu nửa đêm ở trên kia, âm thanh vẳng đến tận hang động của mi;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.