0852 - Trang 112

Lục Cường trầm mặc một lát, chớp mắt: “Chuyện sáng nay tôi nói chẳng

lẽ em không nghĩ tới?” Anh không còn ngả ngớn, gằn từng chữ trông có vẻ
trịnh trọng, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, chờ cô trả lời.

Lô Nhân thiếu kiên nhẫn, nói: “Không.”

Biết cô bực mình nên anh cũng không muốn ép: “Không vội, đại sự cả

đời, em cần nghiêm cẩn cân nhắc.”

“Anh......” Lô Nhân nghẹn lời, nghẹn nửa ngày nhưng lại không biết làm

thế nào để phản bác. Lúc đối mặt với Trần Thụy cô trở nên rất bình tĩnh,
gọn gàng linh hoạt, nói mấy câu liền giải thích rõ vấn đề, lúc này lại giống
như câm rồi, tình thế cấp bách nói ra bốn chữ: “...... Không biết xấu hổ.”

Lục Cường cười: “Không đùa.”

“Tôi cũng không có đùa.”

“Tôi nói sự thật.”

“Thiệt giả đều......”

Anh lấy ngón cái chặn môi cô: “Đừng vội đưa ra đáp án, cẩn thận suy

xét, hoặc là em muốn tìm hiểu trước cũng được, chúng ta ở gần mà, có điều
kiện thúc đẩy quá trình.”

Nói xong liền lui về phía sau một bước, chừa lại không gian cho cô. Đợi

anh xích ra xa, cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy cửa, trước khi mở cửa chạy
thoát liền hô to: “Chúng ta không hợp.”

Mấy chữ này không hề có uy lực, giống như đôi tình nhân đang cãi vả,

Lô Nhân hối hận muốn cắn rơi đầu lưỡi. Ra sức chạy vài bước, giày cao gót
kêu ‘lộp bộp’ trên đường, tim cô đập mạnh. Hồi tưởng lại đoạn đối thoại
vừa rồi, không có câu nào là rõ ràng quyết đoán chặt đứt ý niệm của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.