“……” Lục Cường thay đổi câu hỏi: “Bây giờ còn nhớ thương hắn ta?”
Lô Nhân gật đầu, nghĩ một lát lại lắc đầu: “Hôm nay nhìn thấy anh ấy…
Kỳ thực cũng không nhớ lắm, chỉ cảm thấy mình quá thất bại.”
Lục Cường đột nhiên cười, sau đó liền phát hiện cô cau mày buồn ngủ.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, anh cũng không hỏi mà lại áp sát người cô,
vỗ nhẹ vài cái.
Hai người đều đang mặc quần áo ẩm ướt, dán sát vào nhau kỳ thực cũng
không thoải mái. Hơi thở của cô phả vào ngực anh, mông đặt trên đùi anh,
nhiệt độ trong phòng tăng lên, hơi nóng từ trong thân thể hai người bốc lên.
Thầm nghĩ muốn chuốc rượu để trêu chọc, rốt cuộc tự mình hại mình,
anh dùng lực cọ xát một lát, vài giây sau đã ôm cô về phòng ngủ.
Anh chỉ để lại áo ngực và quần lót trên người cô, trong đầu vẫn còn tồn
tại một tia lý trí, nửa quỳ bên giường, đầu chảy mồ hôi lạnh. Tròng mắt anh
đỏ sẫm, ham muốn đột nhiên tăng cao đến bất tận, anh lại càng không dám
nhìn xuống.
Sau một lúc lâu, anh mới vươn tay chạm vào bộ ngực đầy đặn của cô,
cảm giác tay đã tê rần.
Người phụ nữ đang vô tri vô giác nằm ngủ, cô ngủ quá say.
Anh ôm eo cô thật chặt, khàn giọng: “Trước tiên, tôi sẽ tha cho em lần
này…” Đứng dậy, cầm chăn ném lên người cô, cắn răng, hung hăng nói:
“Chờ sau này tôi sẽ ăn em không còn một miếng xương.”