Bàn ăn ở phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn chỉ còn một ly
thủy tinh, Lô Nhân ngửi ngửi, là nước.
Cô cầm ly bỏ vào bồn rửa, liếc nhìn vòi nước mới, lại nghĩ đến bộ dạng
của anh tu sửa vòi nước, áo sơmi đơn giản, cánh tay mạnh mẽ thô ráp, thân
hình rất cao…
Lô Nhân xuất thần hồi lâu, phát hiện trong tay vẫn còn cầm chặt chiếc ly,
cô cắn môi dưới, ở trong lòng khinh bỉ bản thân. Muốn tìm chút cơm thừa
để ăn, lại nhìn về phía đậu phộng trên bàn, đồ ăn ngày hôm qua đều bị anh
ăn hết, mâm sứ sạch sẽ treo ở trên giá.
Cô đứng trong phòng bếp một lát mới thay quần áo đi ra ngoài.
…
Bây giờ đã là tháng chín, thời tiết không còn oi bức nữa, ánh mặt trời
chói chang, gió thổi mát mẻ.
Lô Nhân nâng tay che nắng, đi được hai bước liếc mắt nhìn thấy Lục
Cường. Anh ngồi xổm trên bồn hoa, hút thuốc, khuỷu tay chống đầu gối,
bờ vai rộng, mắt nhìn bên này.
Cô chớp mắt một cái, giả vờ không nhìn thấy anh, vòng qua bồn hoa
bước đi. Cô cảm thấy ngày hôm nay anh có chút đặc biệt, lại nhất thời
không nhận ra.
Đôi mắt anh luôn dõi theo cô, cô đi qua, anh cũng không di chuyển,
mạnh mẽ rít mấy hơi thuốc, đem tàn thuốc nghiền nát trên bề mặt xi măng.
Cô đã đi hơn mười mét, anh mới từ bồn hoa phóng xuống, vài bước liền
đuổi theo cô.
Anh nghiêng đầu hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”