0852 - Trang 135

Cô không thèm để ý.

Anh cười: “Sợ em cảm mạo, giúp em cởi hết quần áo ướt.”

Cô thở hắt ra, đột nhiên dừng lại, anh cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Mặt anh vô tội: “Đi đi.”

“Anh…”

“Tôi thế nào?”

Gò má cô ửng đỏ, thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh: “… Anh đã làm gì

hả?”

Anh cố ý trêu cô, làm càn liếc ngang liếc dọc trên người cô: “Cái gì nên

làm cũng đã làm rồi.”

Qua vài giây: “… Anh nói dối.”

Lục Cường nói: “Lừa em làm gì. Không phải tất cả đàn ông đều thế

sao?”

Mặt Lô Nhân chuyển từ hồng sang trắng bệch, lông mi run run, nửa ngày

nói không ra.

Lục Cường thấy biểu cảm kia lại hỏi: “Tin không?”

Đôi mắt Lô Nhân khẽ chớp.

“Không biết đùa sao?” Anh đẩy cô đi về phía trước: “Nếu là thật, hôm

nay em có thể bước đi nổi sao?”

“Anh…”

“Nhiều lắm cũng chỉ được chiêm ngưỡng em trong bộ đồ lót.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.