0852 - Trang 141

Lục Cường cúi đầu mở miệng: “Quá thất bại mà, tôi sống quá dè

chừng… Sợ hãi người khác bàn tán sau lưng, luôn mẫn cảm lại đa nghi, có
gì cũng không dám nói, để trong lòng miên man suy nghĩ…”

Anh dừng một chút, Lô Nhân yên tĩnh, cảm thấy câu nói này rất quen.

Anh tiếp tục: “Rụt rè lại nhát gan sợ phiền phức… Nhìn bọn họ bước ra

từ nhà hàng, xoay người tôi đã muốn chạy trốn…”

“Hai mươi bảy tuổi, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, có lẽ anh ấy là bóng

ma trong lòng tôi…”

… …

Gió rít bên tai, Lục Cường dán sát người vào Lô Nhân, gằn từng chữ

truyền qua lỗ tai cô, rốt cuộc cô đã hiểu, thì ra anh nói tất cả những điều mà
cô nói tối hôm qua.

Lục Cường nói: “Bóng ma thì có gì đáng sợ? Chờ em nhảy xuống dưới

thì tất cả chỉ là đồ bỏ.”

Lô Nhân nói: “Tôi không dám.”

Khi mở miệng cô đã bình tĩnh hơn nhiều, những lời hèn nhát trước đó

chợt tiêu tan.

Lục Cường nói: “Em nhảy trước rồi đến phiên tôi nhảy, không có gì phải

sợ cả. Chứng minh cho tôi thấy, em không hề nhát gan.”

Anh gằn từng chữ, ngữ điệu thô ráp giống như đang thôi miên cô, trái

tim cô thật sự trở nên điên cuồng liều lĩnh.

Lô Nhân thì thào: “Thật sự phải nhảy sao?”

Lục Cường gỡ tay cô ra: “Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.