0852 - Trang 176

Lục Cường dựa lưng vào ghế, lười nhác vô ý liếc kính chiếu hậu, Lô

Nhân cúi đầu, phờ phạc ỉu xìu.

Xe tăng tốc, bóng người con gái trong kính ngày càng nhỏ, mãi cho đến

khi chỉ còn một chấm đen.

Tiếp theo là đến tiếng động của bật lửa, anh thu hồi tầm mắt.

Khưu Chấn đốt thuốc cho chính mình, mở cửa sổ xe, tay cũng gác ngoài

cửa.

Lục Cường ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, tóc Khưu Chấn đã dài,

che khuất một bên con ngươi. Anh nhìn cậu ta vài giây, bốn mắt chạm
nhau, đuôi mắt cậu ta hơi dài, con ngươi đen thùi, mắt một mí nhưng lại có
vài phần rất giống anh, là dấu vết của những năm tháng thăng trầm và lắng
đọng.

Khưu Chấn hỏi: “Anh Cường, anh ra tù khi nào thế?”

Lục Cường nói: “Gần nửa năm rồi.”

Cánh tay Khưu Chấn gác sau lưng ghế dựa, thân thể cường tráng.

Cậu ta nói: “Mấy năm nay em luôn ở nước ngoài, ngày trước có nghe bố

bảo anh ra tù nhưng lại không trở về tổ chức, liên hệ không được. Hôm kia
em vừa xuống máy bay, đừng trách em nhé.”

“Ừ.” Lục Cường nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cười: “Tiểu Chấn, em

ngày càng mạnh mẽ rồi.”

Khưu Chấn nói: “Chắc do ăn đồ ở Mĩ.”

“Lần này không về đó nữa?”

Khưu Chấn nhìn sang phía bên kia: “Để xem ý của bố em thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.