0852 - Trang 181

Cậu ta há mồm nhìn anh, anh chỉ về phía trạm xe buýt, nói: “Xe đến rồi.”

Lục Cường bước chân lên xe.

Nhiệt độ giữa trưa tăng vọt, trong xe oi bức, mồ hôi dính vào vết thương

càng thêm đau rát, thần sắc anh vẫn bình thường, một tay túm chặt vạt áo
phía sau, vỗ vỗ hai lần.

Trở lại phòng an ninh, Đàm Vi đã rời đi rồi, trên bàn để lại một tờ giấy,

Lục Cường liếc mắt, vò thành một cục ném vào thùng rác.

Buổi sáng Căn Tử có ghé qua nhưng không nhìn thấy Lục Cường, chạng

vạng lại nghe có người đón anh bằng xe hơi, buổi tối cậu ta bỏ hết công
việc chạy đến.

Lúc giao ca, Lục Cường và Căn Tử ngồi ngoài băng ghế. Bác Lý thích

náo nhiệt, cũng qua tán dóc vài câu rồi mới về phòng pha trà uống.

Căn Tử sốt ruột hỏi: “Đại ca, sao rồi? Trần Thắng tìm anh gây phiền

phức? Nghe nói hôm nay ông chủ Khưu đến tìm anh?”

Lục Cường ậm ờ: “Tin tức của chú mày cũng nhanh thật.”

Căn Tử quẫn bách gãi đầu: “Có bị thương không?”

Anh liếc cậu ta một cái, cũng không giấu diếm, trực tiếp vén áo lên.

Căn Tử hít sâu một hơi, giật mình.

“Anh bị thương sao không đến bệnh viện khám?”

Lục Cường nói: “Đừng chuyện bé xé to, không đổ máu không xướt da, đi

cái gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.