0852 - Trang 187

Nhân viên hỏi cô mua gì.

Cô nói quanh co nửa ngày, hình dung không ra bệnh trạng cụ thể, cuối

cùng cô mua một đống trở về.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Lại đây, em đứng ở đó ngây ngốc cái gì?”

Lô Nhân đi qua, trong tay cầm miếng bông, Lục Cường vặn mở lọ thuốc:

“Rửa vết thương trước.”

Anh dựa vào sofa, nhìn chằm chằm cô.

Lô Nhân xiết chặt miếng bông, không biết xuống tay từ chỗ nào, ngực

anh phập phồng, trước ngực là một hình xăm dữ tợn.

Cô không chịu đưa tay, anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé sờ vào hình xăm,

anh cảm giác được tay cô đang run.

Anh nhìn đôi mắt cô, hỏi: “Sợ sao?”

Cô mím mím môi.

Anh khẽ cười: “Chỉ một hình xăm, em sợ cái gì.” Anh cầm miếng bông

đang rớt trên tay cô, lấy tay cô vuốt ve ngực mình, nói: “Chạm vào đi, tập
làm quen, nhìn nó hung ác nhưng kỳ thực... rất dịu dàng với phụ nữ.”

Cô liếc anh một cái, anh cầm ngón tay cô xẹt qua qua từng đường cong

trên cơ thể mình. Làn da cứng rắn mang theo hơi ấm nóng bỏng.

Lô Nhân hơi cong ngón tay, Lục Cường cũng không tha, anh cầm bàn

tay cô di chuyển đến trái tim mình, cô cảm nhận được trái tim anh đang đập
mạnh.

“Nó đối với tưởng tượng của em không đáng sợ đúng không, lúc còn trẻ

hơi mù quáng... Khi đó làm điều này là do ngông cuồng...” Anh cười,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.