0852 - Trang 189

“Kinh doanh.”

Không một câu nào là thật, Lô Nhân căn bản không tin.

Trầm mặc một lúc: “Kinh doanh thì sao bị nhốt vào tù?”

Đây là lần thứ hai cô hỏi anh.

Lục Cường bỗng nhiên híp mắt, Lô Nhân dừng động tác, anh đứng dậy,

cô vẫn còn ngồi trên ghế sofa, anh cúi chân xuống trước mặt cô.

“Nhân Nhân.” Anh gọi: “Đó là chuyện quá khứ mà anh không cách nào

giải thích với em, hiện tại anh nghĩ anh muốn trở thành người bình
thường.” Anh vuốt tóc cô: “Em là người đầu tiên khiến anh thật sự rung
động, hai chúng ta chỉ cần giống như bây giờ, những gì tốt đẹp nhất anh
đều sẽ dành cho em, như vậy đã đủ chưa?”

Lô Nhân hạ mí mắt: “Em chỉ nghĩ rằng chúng ta không hợp... Kỳ thực,

có phải chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ không...”

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, anh nhìn cô một lúc lâu, nắm chặt

cằm cô: “Dường như em đã biết quan tâm đến anh?”

Hơi thở Lô Nhân bị kiềm hãm, đôi mắt nhấp nháy.

Ngón tay Lục Cường quơ quơ: “Trả lời anh?”

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh hỏi: “Phải không?”

Cuối cùng cô nhẹ nhàng gật đầu.

Môi anh chạm vào trán cô, nói: “Câu hỏi vừa rồi xem như là anh chưa

hỏi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.