0852 - Trang 223

Nói xong, anh tính đi lên tầng ba, đột nhiên ngoài tiểu khu xuất hiện một

bóng dáng quen thuộc, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt.

Lô Nhân mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, khóa kéo kéo cao đến cổ,

tóc dài buộc cao.

Cô bước nhanh vài bước: “Sao anh lại tới đây?”

Là nói với Trần Thụy.

Anh ta nhìn thấy cô bình yên vô sự, mới thoải mái nói: “Điện thoại cho

em vì sao em không nhận?”

Lô Nhân liếc người bên cạnh một cái, nói: “Đi ra ngoài, không mang

theo.”

Trong tay cô cầm mấy hộp thuốc, mất tự nhiên giấu đằng sau lưng, Trần

Thụy tiến lên: “Em cảm thấy thế nào? Hay là anh đưa em tới bệnh viện
nhé.”

Cô tránh tay anh ta: “Không cần đâu, hôm nay em gọi điện báo cho giám

đốc Đỗ rồi, anh gửi tin nhắn lúc đó em đang ngủ, quên hồi âm lại... Trời rất
lạnh, anh cũng nên về nhà thôi.”

Tay anh ta cứng đờ, cảm thấy cô đã khỏe lại nên liền đưa gói to trong tay

tới: “Cái này cho em, cơm nước xong nhớ uống thuốc.”

Lô Nhân không nhận, anh ta nắm lấy tay cô đặt vào, xoay người rời đi.

Cô bước về phía trước hai bước, cuối cùng miễn cưỡng nhìn theo chiếc

xe.

Phía sau có người hỏi: “Bị cảm?”

Lô Nhân quay đầu rầu rĩ: “Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.