0852 - Trang 239

Anh nhìn cô, cuối cùng hài lòng cầm quả trứng lên lột vỏ: “So với thịt

cái này ngon hơn.”

“……”

Hai người lẳng lặng ăn, Lục Cường dặn dò: “Lát nữa nhớ uống thuốc,

không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, chờ đổi khí than.” Anh ngồi trên
ghế sofa một lát, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Em có bằng lái xe không?”

Lô Nhân dọn dẹp bàn: “Có ạ.”

“Ngày mai được nghỉ?”

“… Vâng.”

“Theo anh ra ngoài một chuyến… Mang theo chứng minh thư.”

Lô Nhân buồn bực nhìn Lục Cường, anh đứng lên: “Phải đi rồi, thay ca

cho bác Lý.” Tới cửa, anh dừng bước, nâng cằm cô, nhướng mày: “Sức
khỏe vẫn chịu được chứ?”

Lô Nhân do dự cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Âm tiết trả lời nhẹ nhàng giống như một làn gió thổi vào lỗ tai anh, anh

cố nén cười, ôm eo cô, hung hăng hôn môi, trằn trọc lặp lại mút vào khoang
miệng cô sâu hơn, mãi cho đến khi cơ thể cô mềm nhũn, kìm lòng không
đậu thở dốc.

Anh buông cô ra, day day cánh môi mềm mại, nói: “… Gặp sau.”

***

Hôm nay tâm trạng của Lục Cường rất tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.