0852 - Trang 257

Lục Cường túm chăn đắp cho Lô Nhân, nghiêng người ôm cô vào lòng,

cơ thể cả hai dán sát vào nhau, yết hầu của anh vừa khéo đặt ngay gáy cô.

Môi anh liên tục cọ xát lên đỉnh đầu cô, trong lòng thỏa mãn: “... Nhân

Nhân.”

Lô Nhân “Dạ.” một tiếng.

“Vừa rồi làm em đau hả?”

Cô cắn cắn môi, cúi đầu, mắng: “Cầm thú.”

Anh nở nụ cười: “Không phải em cũng thích sao?”

Lô Nhân im lặng.

“Vài lần nữa chứ?” Anh hỏi.

Đầu óc Lô Nhân choáng váng: “... Cái gì vài lần?”

Anh cúi người ghé sát vào lỗ tai cô nói hai chữ, mặt cô lại nóng bừng,

thúc khuỷu tay đánh anh, sức lực lúc này căn bản cũng không còn tác dụng
nữa.

Lục Cường chỉ vào bụng dưới Lô Nhân, nói: “Cảm giác vừa nhỏ vừa

khít, em làm anh buốt quá.”

“Anh nói gì đó hả, ưm...?” Âm cuối từ trong cổ họng chưa kịp bật ra cả

người cô đã run lên. Tay anh chậm rãi hướng lên bộ ngực đầy đặn, cách
chăn xoa bóp: “Rất mềm.”

“... Hài lòng chứ, Nhân Nhân?”

Lô Nhân oán hận: “Đừng nói nữa...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.