0852 - Trang 270

“Phắn ngay.” Lục Cường châm điếu thuốc, nói: “Các cậu biết một mà

không biết mười, da mặt chị dâu của các cậu rất mỏng, các cậu sẽ làm cô ấy
hoảng sợ.”“Ồ ồ, che chở ghê cơ.” Đầu dây điện thoại bên kia rõ ràng không
chỉ có một người, Khôn Đông ghé sát vào microphone: “Đại ca, bao lâu rồi
anh không cùng mọi người tụ họp? Bọn em không chỉ muốn gặp chị dâu
không đâu, hôm nay vừa khéo.”

“Biến gấp cho anh.” Lục Cường cười mắng: “Chọn chỗ nào mát mẻ ngồi

chơi đi, đừng phá hỏng tâm trạng của anh.”

Lục Cường nhìn khói bụi ngoài cửa sổ xe, bên kia ồn ào, anh trực tiếp

ngắt điện thoại. Nhìn sang bên cạnh, Lô Nhân đang tập trung tinh thần nhìn
anh, Lục Cường giật mình: “Sao vậy?”

“Nghe anh nói chuyện điện thoại.”

“Em nghe hết rồi?” Lô Nhân gật đầu, anh lại nhìn ngoài cửa sổ, nói:

“Tìm nơi dừng xe thôi.”

Lô Nhân trở nên ngây ngốc: “Dạ.”

Lục Cường xuống xe chờ cô, nhìn cô chầm chập đậu xe.

Nhà hàng chật kín người, trùng hợp vừa mới có khách tính tiền, phục vụ

thu dọn bàn, bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cửa sổ rộng lớn mơ hồ có thể
nhìn thấy người đi bên ngoài.

Lô Nhân thu hồi tầm mắt: “Gọi bạn của anh cùng nhau đến đi.”

Lục Cường lật lật tờ thực đơn, ngẩng đầu liếc cô một cái, lại nhìn xuống:

“Đừng trêu anh.”

“Không có.” Lô Nhân nói: “Cũng nên để em gặp mặt bọn họ một lần, ở

Chương Châu em chỉ có Diệp Phạm là bạn thân duy nhất, ngày nào đó em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.