0852 - Trang 271

cũng sẽ hẹn cô ấy ăn cơm giới thiệu với anh.”

“Em nói thật sao?”

Lô Nhân “Dạ” một tiếng.

“Mấy người đó không dễ đối phó đâu.”

Cô chống cằm: “So với anh thì sao?”

Nghe thế động tác trên tay Lục Cường ngừng lại, anh híp mắt nhìn cô.

Miệng còn ngậm thuốc, cuối cùng rít một hơi, sau đó anh dùng hai ngón tay
nghiền nát điếu thuốc vào trong gạt tàn, đôi mắt nhìn về phía cô: “Da mặt
không dày bằng anh.”

Lô Nhân liếc Lục Cường.

Anh tùy ý lật tờ thực đơn, nói: “Không phải lúc ở nhà em luôn trầm trồ

khen ngợi anh sao, lúc này biết giả vờ rồi hả? … Có phải hay không tối nay
anh sẽ thể hiện.”

“Anh…” Cơ thể cô căng thẳng, liếc mắt qua người phục vụ, nhỏ giọng

nói: “Tuần này em không tiện.”

Lục Cường nở nụ cười, ánh mắt dọc theo tờ thực đơn dừng trên tay cô,

trắng nõn mềm mại dường như mang theo độ ấm. Chỉ chớp mắt một cái,
anh lại nhìn lên môi cô, nho nhỏ mỏng manh, hàm răng sáng bóng thu hút
người đối diện.

Con ngươi Lục Cường hơi co lại, nói: “Đến lúc đó bọn họ trêu em, đừng

khóc… Anh không đủ khả năng ngăn cản đâu.”

Lô Nhân ấp úng: “Đừng phóng đại quá.”

Đã một phút đồng hồ trôi qua nhưng bọn họ vẫn chưa gọi món ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.