0852 - Trang 282

Đàm Vi chủ động đưa tay: “Gọi tôi Đàm Vi, công tác ở cục anh ninh.”

Cô ta nâng nâng cằm, khi giới thiệu giọng điệu có chút bề trên.

Lô Nhân cũng lịch sự bắt tay, trên mặt tươi cười: “Xin chào.”

“Xin chào.” Đàm Vi nói: “Tôi và Lục Cường cũng xem như là bạn, quen

biết gần tám năm, từ lúc theo dõi anh ấy cho đến khi anh ấy vào tù, gặp qua
vài lần, sau đó...” Cô ta tạm dừng, hít hơi, vội vàng nhìn về phía Lục
Cường: “... Này, anh nói gì đi chứ!”

Lục Cường nhìn cô ta một lúc, khẽ cười: “Vị này đã từng cứu anh, cũng

coi như là ân nhân.” Sau đó anh quay qua nói với Lô Nhân.

Lô Nhân nghe xong cũng thiện ý gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến chuyện

khác, theo như lời bọn họ giới thiệu thì có thể phán đoán được quan hệ
trước đây, Lục Cường từng nói Đàm Vi là người quen cũ, lúc đó cô còn
canh cánh trong lòng, bây giờ xem ra không cần suy nghĩ.

Lô Nhân nhìn về phía Lục Cường, không khỏi mím môi cười cười.

Đàm Vi ngạc nhiên, cô ta không ngờ anh lại giới thiệu như vậy, đành

phải cứng nhắc: “Đây là công việc của tôi, đổi lại là ai thì cũng vậy thôi.”

Lục Cường nói: “Chứng tỏ cô là một cảnh sát tốt.”

Câu nói khích lệ này khiến cô ta không vui, nhìn hai người trước mặt,

nam cao lớn khôi ngô, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn quá thân mật, càng
nhìn càng cảm thấy xứng đôi.

Bầu không khí trở nên lúng túng, cô ta bỏ tay vào túi quần, cắn chặt môi

dưới.

Không ai nói gì, Lục Cường lên tiếng: “Không quấy rầy cảnh sát Đàm

nữa, chúng tôi đi trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.