0852 - Trang 307

tù, lão Đặng chỉ còn đơn độc một mình, trừ phi thật sự cần thiết, thậm chí
cả ngày ông cũng không hé môi.

Mặc dù miệng hay oán trách vì sao Lục Cường lại về nơi này, nhưng ánh

mắt đục ngầu của ông không khỏi vui sướng.

Lục Cường im lặng, ngồi đó trầm mặc nhìn ông rất lâu.

Lão Đặng cảm thấy Lục Cường kỳ quái, không khỏi vòng vo dò hỏi:

"Lương Á Vinh và Ngô Quỳnh... Bọn họ, sống không tốt?"

Lục Cường xoay xoay điện thoại, dùng nửa giây, cười cười: "Vợ ông vẫn

đang làm việc ở sở nghiên cứu. Con gái ông năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại
học công nghệ thông tin ở Chương Châu, diện mạo xinh đẹp, dáng người
cao ráo, có nét khá giống ông... Bây giờ cô ấy đang làm việc ở trung tâm
khoa công nghệ." Anh nhớ lại nói, thông tin này anh biết cách đây vài năm
trước, kết hợp với lời của quản gia nhà họ Ngô.

Lão Đặng cười híp mắt, nhịn không được liên tục gật đầu.

Lục Cường nói: "Cô ấy tên Ngô Quỳnh, cha dượng họ Ngô."

Gương mặt lão Đặng cứng đờ, cười khổ: "...Ừ."

Vài năm trước Lương Á Vinh có đến thăm ông nhưng không đề cập đến

chuyện này, nói vài câu liền rời đi. Hai mươi mấy năm qua, ông không biết
tin gì về con gái, biết rõ con gái bình an, trong lòng cũng đã thỏa mãn.

Lão Đặng nhếch môi, đôi mắt khẽ híp. Lục Cường gõ gõ ngón tay lên

mặt bàn, không đợi cảnh ngục thúc dục, ngồi vài phút liền rời đi. Lão Đặng
nhìn theo bóng lưng Lục Cường, tâm tình không yên dường như cảm thấy
Lục Cường muốn nói cái gì, có điều ông trông mòn con mắt cũng không
thấy anh nói gì, cảnh ngục dẫn ông trở về nhà giam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.