0852 - Trang 310

Quần áo trên người cô hơn phân nửa là màu sáng. Lục Cường thuận

miệng hỏi: "Em thích quần áo màu nhạt?"

Lô Nhân: "Lúc học đại học em rất thích mặc màu tối, cảm thấy phong

cách này cá tính, đến giờ lại thích màu sắc rực rỡ, điều tiết tâm tình, muốn
mình được quay về tuổi thanh xuân."

Lục Cường: "Vậy à?"

Cô hừ vài tiếng, cũng không tìm thấy từ ngữ thích hợp để phản bác. Đôi

mắt Lô Nhân giảo hoạt: "Ít nhất vẫn trẻ hơn anh."

Lục Cường nén cười, dừng một chút: "Cách nhau năm tuổi."

"Ba tuổi đã là một thế hệ, anh chưa từng nghe?"

Lục Cường ôm chặt Lô Nhân, cười xấu xa: "Ừ."

Trò chuyện một lúc, tuyết rơi nhiều hơn. Lan can bám đầy tuyết trắng,

mỏng manh trong sáng, thu hút tầm nhìn dưới ánh đèn.

Cô chống cằm bỡn cợt, xoay người lấy ngón trỏ chỉ vào trán anh. Anh

vẫn đang nhìn xa xăm, chỉ vì động tác này mà thu hồi tầm mắt, trực tiếp dí
người sát vào mặt cô.

Lô Nhân ngạc nhiên một lúc, Lục Cường nắm lấy cổ tay cô, cười nhẹ,

dây dưa một chút, anh không cười, bình tĩnh nhìn một vài hạt tuyết dính
trên mặt cô, đôi môi bởi vì lạnh nên hơi run rẩy, hàm răng sáng bóng lộ ra
bên ngoài.

Cả người anh mạnh mẽ dán sát vào thân thể cô, mặt kề mặt, miệng anh

ngậm chặt ngón trỏ của cô.

Lô Nhân kinh ngạc quên cả phản kháng, chỉ cảm thấy ngón trỏ bị lưỡi

anh liếm láp, tay cô ươn ướt dính mùi nước miếng của anh. Anh dùng lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.