0852 - Trang 340

Lục Cường mỉm cười: “Không biết đùa sao?”

Lô Nhân nhanh chóng trừng mắt, nói: “Anh xuống đi, xe lửa sắp chạy

rồi.”

Lục Cường vùi đầu càng thấp, nhìn cô thật lâu: “Mùng bốn đón em.”

Tiếng còi vang lên, anh ôm người cô: “Giữ gìn sức khỏe.”

Lô Nhân khịt mũi, nhớ tới cái gì liền nhanh chóng vén rèm cửa sổ, trong

sân ga chỉ còn lại hai ba người, Lục Cường xuất hiện ở phía sau tấm cửa
kính, hai tay anh đang đút túi quần, miệng ngậm thuốc, cong cong khóe
miệng cười với cô.

Hai người cách nhau bởi một tấm kính, càng lúc càng xa, năm sáu ngày

không phải là quá dài, có điều Lô Nhân sợ sự chia ly.

Lục Cường lấy điện thoại di động nhắn một tin nhắn, anh chỉ chỉ vào di

động ý bảo cô xem.

Lô Nhân buông rèm cửa sổ, dụi dụi mắt, cô tìm điện thoại ở trong túi

quần. Nhìn một cái liền cảm thấy xúc động.

Màn hình điện thoại hiện lên sáu chữ: Chưa gì đã nhớ đến em.

Cách một lát, Lô Nhân lấy tay lau nước mắt, gò má nóng bừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.