Cô nắm tay lái, cả người phát run, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chỉ lo lắng
trò khôi hài này phải giải quyết thế nào.
Lúc đó buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, rất ít khách, chỉ có một số bạn bè thân
và đồng nghiệp.
Ở bãi đỗ xe cô đụng mặt cô bạn thân Diệp Phạm, cô ta đã giúp đỡ cô đưa
quần áo tới, giúp cô thông báo hủy bỏ đám cưới.
Diệp Phạm đi rồi, bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, trong kính chiếu
hậu hiện lên gương mặt tái nhợt của một cô gái, trang điểm lộn xộn, màu
son môi còn bị lem luốc lên sườn mặt.
Lô Nhân lấy khăn giấy ra lau, màu son này quá lì, cô chùi rất mạnh,
giống như vội vàng chùi đi thứ tình cảm của bảy năm kia. Vết son môi mờ
dần, do quá dùng sức nên làn da mỏng manh bị ửng đỏ.
Cô nhìn vào gương mặt mình, không khỏi đau buồn.
Những người thân thích trở về phòng nghỉ của cô dâu, kẻ thứ ba đã bị
Lưu Trạch thành khẩn khuyên can rời đi, anh ta cúi đầu, suy sụp tựa vào
sofa.
Sự việc xảy ra đột ngột, tuy trước đây anh ta sai lầm, nhưng kết cục này
lại do Lô Nhân gây ra, anh ta thầm oán trách cô. Dì của Lô Nhân la làng
yêu cầu bối thường tổn thất, dượng của cô chỉ buồn rầu ngồi yên, không có
người nào nghĩ đến cảm nhận của cô. Diệp Phạm không hài lòng, chỉ thẳng
tay vào Lưu gia chửi ầm lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng tranh cãi ầm ĩ.
Lưu Trạch Thành vọt lên, giữ chặt tay Lô Nhân dẫn ra ngoài.
Lô Nhân không kịp phản ứng, bị anh ta kéo trên hành lang.