Lưu Trạch Thành xấu hổ vô cùng, lãng sang chuyện khác: “Lô Nhân, sau
này anh sẽ không ép em sinh con. Nhà anh chín thế hệ đều phải có người
nối dõi, nhưng bây giờ anh đã có con, mẹ anh cũng không nói gì, sau này
chúng ta cứ thế...... mà sống.”
Lô Nhân vô lực: “Em không muốn nuôi con người khác.”
Anh ta thốt lên: “Kết quả kiểm tra trước khi kết hôn em không thể sinh
con......”
Hành lang nhất thời yên tĩnh, Lô Nhân run sợ một hồi.
Mưa to giàn giụa, ánh mắt cô chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, giờ phút
này cô mới hiểu được, tình cảm hai người nhìn như chắc chắn, nhưng hiện
thực quá tàn khốc. Lô Nhân rốt cuộc cũng ý thức được, trả giá cuộc tình
sáu năm đánh đổi lại là......
Điện thoại trong phòng vang lên, Lô Nhân nằm trên giường, khó khăn
lắm mới dẹp bỏ hồi ức, cô lao qua nhận điện thoại, nhìn nhìn, là Lưu Trạch
Thành.
Lô Nhân nhìn chằm chằm màn hình, bên kia tự động cắt đứt, mãi cho
đến khi điện thoại vang lên lần nữa cô mới phản ứng kịp.
Giơ điện thoại lên tai, cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh ta.
Lô Nhân hỏi: “Chuyện gì?”
Bên kia nói: “Em đang làm gì?”
“Nói thẳng.”
Dừng một chút, Lưu Trạch Thành mới nói: “Anh muốn cùng em thương
lượng về chuyện ngôi nhà.”