0852 - Trang 363

“…..”

Không đợi cô nói, bên ngoài truyền đến tiếng Căn Tử: “Anh, chị dâu

nhỏ, ăn cơm.”

Căn Tử gọi liên tục, vừa thấy tư thế kỳ quái của bọn họ liền nhe răng

cười, sau đó chạy đi.

Lô Nhân thuận thế cầm chén dĩa giao cho Lục Cường, ngồi xổm xuống

nói: “Anh lên trước đi, em đi rửa đũa.”

Sau bữa tối, Lô Nhân mang theo chút cá và rau dưa trở về, Tiền Viện

Thanh chỉ ăn nửa chén cơm, cá cũng không động tới.

Lô Nhân lọc xương cá, vứt bỏ đầu và đuôi.

Tiền Viện Thanh nhìn cô nói: “Không cần lãng phí thời gian.”

Lô Nhân đáp gọn lỏn: “Cháu biết mà.”

“Vậy sao cháu còn muốn tốn thời gian?”

“Khi nào chân của bác khỏe hẳn thì bác sẽ không cần phiền đến người

khác.” Cô tiếp tục: “Bác không tha thứ cho Lục Cường cháu rất hiểu, cho
dù anh ấy không làm gì nhưng trước kia anh ấy cũng không phải người tốt,
có điều bây giờ anh ấy khác rồi…”

Lô Nhân mỉm cười đặt đũa xuống, nói: “Cháu luôn nguyện ý ở cùng anh

ấy. Cả đời người dài như vậy, ai không phạm phải sai lầm chứ, cho họ một
cơ hội, cũng không gọi là quá keo kiệt.”

Cô nháy mắt mấy cái, mỗi khi cô nhắc tới anh, ánh mắt cô sáng lấp lánh,

khóe miệng tươi cười ôn hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.