thở một hơi, ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tới nữa, đôi mắt dừng ở
đống giấy vụn trước cửa.
Lô Nhân cắn cắn môi dưới, cầm lấy bật lửa cùng đồ vật cũ đi lên sân
thượng.
Gió đêm thổi vù vù, xóa tan cái nóng ban ngày.
Ánh trăng bị mây che khuất, chỉ còn một điểm mông lung.
Cô đứng ở trên nhìn xuống, mấy ngọn đèn đường chiếu sáng khu phố,
ban đêm yên tĩnh cực kỳ, dường như mọi người đều đã ngủ say.
Lô Nhân ngồi trên chiếu, cầm lấy một chồng giấy trong tay, là luận văn
của Lưu Trạch Thành. Ánh trăng thật mông lung, căn bản không thấy trên
đó viết gì, nhưng chữ viết của anh ta vĩnh viễn khắc sâu trong đầu cô,
không thể nào quên.
Bật lửa ‘soạt’ một tiếng, trong bóng tối ánh lửa bé nhỏ dấy lên, dần dần
thành lớn, không khí tràn ngập mùi tro bụi.
Lô Nhân đem giấy trong tay quăng vào trong lửa, ánh lửa chiếu sáng lên
mặt cô, khói đen kèm với bụi bậm bay lượn giữa không trung, tất cả mọi
thứ đều cách xa cô.
Đống giấy vụn bị thiêu một hồi, gió đêm thổi tan đi.
Lại chìm vào bóng đêm, Lô Nhân ngồi một lát mới đứng dậy, nháy mắt
cô hét thất thanh.
Trước cửa sân thượng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, quần short
áo thun. Miệng ngậm điếu thuốc, tư thế nhàn nhã, không biết đã đứng nhìn
cô bao lâu.
Lô Nhân kinh hồn bất định, lui liền mấy bước.