0852 - Trang 420

Cơ thể Ngô Quỳnh cứng ngắc, vô ý hỏi: “Xem ra tình cảm của hai người

rất tốt, khi nào thì kết hôn?”

Lục Cường cũng không nghĩ nhiều, nói: “Hôm nay vừa mới đăng ký.”

Ngô Quỳnh nhã một ngụm khói, bối rối: “Ngại quá, ngày đặc biệt như

vậy còn gọi anh ra đây.”

Lục Cường nói: “Không có gì.”

Bàn tay Ngô Qquỳnh căng thẳng, điếu thuốc bị cô ta bóp chặt. Cô ta đột

nhiên đứng lên, chân đã tê rần, đỡ lấy vách tường một hồi lâu: “Cô ấy rất
đẹp, anh thật có phúc.”

Lục Cường lại hỏi một lần nữa: “Em tìm tôi có chuyện gì?”

Ngô Quỳnh mỉm cười, rít xong một hơi cuối cùng, lời muốn nói trước đó

bây giờ xem ra không còn ý nghĩa nữa. Cô mau quên quá, ngày đó ở bệnh
viện anh đã cự tuyệt cô. Sáu năm sau, anh lại cam tâm trở thành một người
bình thường, kết hôn, sống một cuộc sống an nhàn. Chỉ bằng bao nhiêu đó
việc, hà cớ gì cô phải quấy rầy sinh hoạt của anh?

Nội tâm hoàn toàn tan vỡ, ở một mức độ nào đó, cuối cùng cô ta đã lựa

chọn cho mình một con đường. Thượng đế không thể công bằng với tất cả
mọi người, vì vậy ngài đã nhẫn tâm an bày số phận khắc nghiệt lên người
cô ta, trừ bỏ đau lòng, cô ta chỉ có thể bất lực chấp nhận.

Ngô Quỳnh thở một hơi: “Ngại quá, kỳ thực cũng không có gì.” Đột

nhiên quá mức bình tĩnh, ngữ điệu cũng đạm bạc như nước.

“Không phải bảo rằng có chuyện muốn nói sao?”

“Không có.” Ngô Quỳnh kiên quyết: “Thời gian không còn sớm, tôi phải

trở về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.