ANh hạ người xuống cắn vào môi cô. Khuỷu tay chống đỡ cẩn thận tránh
đi miệng vết thương, không dám đụng mạnh vào thân thể cô. Cô chỉ cử
động được tay, bàn tay nhẹ nhàng để trước ngực anh.
Vừa mới bắt đầu chỉ là chạm nhẹ, sau đó anh từng chút một mút cánh
môi cô. Anh nâng đầu cô lên, ngón tay vuốt ve gương mặt và chóp mũi cô,
nghiêm cẩn nhìn nhìn, lại cúi đầu. Lần này, lưỡi anh đưa vào bên trong dò
xét, lướt qua răng cô, ngoài ý muốn chạm vào đầu lưỡi mềm mại. Trong
đầu anh trống rỗng, cơ hồ là vô thức quấn chặt chiếc lưỡi kia.
Không biết qua bao lâu, anh lại bắt đầu thở gấp, cố gắng khắc chế bản
thân, tách khỏi người cô.
Lô Nhân cũng cảm thấy mình thiếu dưỡng khí, đầu có chút choáng váng,
cô nhắm mắt lại bình tĩnh một lát.
Mở mắt ra, anh đang nhìn cô mỉm cười.
Anh siết chặt tay cô, sau đó luồn xuống phía dưới, cô vẫn chưa hiểu
chuyện gì, bàn tay anh đã hơi thay đổi phương hướng, anh cầm tay cô ấn
mạnh vào vật nam tính của mình.
...Vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ cường tráng.
Cô không nói gì. Mỗi lần tiếp xúc thân mật, tâm tư tự nhiên khác thường.
Anh có thể đem một vài chuyện phức tạp biến thành dục vọng, sau đó đòi
hỏi phóng thích. Còn cô, chỉ vì tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy anh, cảm tính
nhiều hơn lý tính, mới có thể chủ động đáp ứng nhiệt tình của anh.
"Lục Cường, anh đúng là đồ không có nhân tính? Em bị bệnh nặng."
Lục Cường vốn tính trêu cô, chau mày nói: "Tay em vẫn còn hoạt động
rất tốt."