0852 - Trang 494

"Sao cơ?"

Lục Cường thả lỏng cánh tay, vuốt má Lô Nhân, nói: "Anh xin lỗi..."

Dừng một chút, nuốt nước bọt: "Đám người đó là nhắm đến anh... Nhân
Nhân, anh xin lỗi, lần này không ngờ liên lụy đến em."

Lô nhân chớp mắt, bàn tay không tự giác nắm chặt cánh tay Lục Cường:

"Bọn họ..." Cô nén nước mắt: "Muốn tìm anh gây sự sao?"

"Ừ, chuyện của Ngô Quỳnh và Khưu Chấn."

Cô ngẩn người, dường như hiểu ra rồi.

hai người lặng im một lát, cách vài giây, cơ hồ trăm miệng một lời.

"Làm sao bây giờ?"

Dừng một chút, Lục Cường cúi đầu cười gượng: "Bọn họ biết anh rất

giận, tạm thời không dám gây sự nữa đâu." Anh đưa mu bàn tay cọ vào mặt
cô, lại hỏi lần nữa: "Hối hận không?"

"Hối hận cái gì?"

Lục Cường nói: "Quen biết anh."

Cô hơi mím môi, mắt sáng rực, thẳng thắn: "Rõ ràng là ngay từ đầu

không phải do em tự nguyện, anh giống như kẹo cao su bám riết không tha,
lúc đó em quả thật rất sợ anh."

Mặt Lục Cường hắc ám, nghiến chặt răng, hỏi: "Chỉ sự thôi sao?"

Lô Nhân hạ mí mắt, mím môi không đáp, anh đột nhiên cắn vào đầu

ngón tay cô, cố ý hét lớn: "Vì sao không nói, chỉ đơn giản là sợ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.