0852 - Trang 521

Tâm trạng của Lô Nhân đã dần dần bình phục, ngón tay siết chặt: “Đang

nghĩ gì vậy?”

Lục Cường thoáng nhíu mày, nói: “Không có.”

“Anh đừng quá lo lắng, mẹ thích sống một cuộc sống không giống như

chúng ta.”

“Anh biết.”

Cô nhìn anh gật đầu.

Hai người rơi vào trầm mặc, trước mắt là cửa bệnh viện, Lục Cường đột

nhiên giảm tốc độ, anh chợt phanh xe, thân xe nhoáng lên một cái.

Trong lòng Lô Nhân cả kinh, giữ chặt tay vịn phía trên: “Sao vậy?”

Anh nhìn về phía trước, ánh mắt tối đen như mực. Trong lòng do dự,

giống như đã tìm ra kết quả.

Tiếng còi xe phía sau inh ỏi.

Lục Cường nhìn thẳng vào mắt Lô Nhân, đáp: “Không có gì.” Anh đạp

chân ga, xe chạy vòng ra cửa bệnh viện: “Đột nhiên anh muốn đi đến nơi
này.”

Anh điều chỉnh tay lái, trực tiếp chạy về hướng ngoại ô.

Trong lòng Lô Nhân nghi hoặc nhưng cô cũng chỉ ngồi im.

Nửa giờ sau, xe chạy vào một khu rừng, xung quanh được bao bọc bởi

cây xanh, ở giữa là con đường nhỏ gồ gề. Kỳ thực, có rất nhiều địa điểm ở
Chương Châu cô chưa từng đi, nơi này là lần đầu tiên cô đến.

Lục Cường kéo tay Lô Nhân, nói: “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.