Anh đi về phía trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chào tạm biệt bác Lý,
chạy chậm theo sau.
Chân anh rất dài, bước một bước Lô Nhân muốn chạy ba bước.
Tầng lầu quanh co khúc chiết, đi bộ cần bảy tám phút.
Lô Nhân cố hết sức, hơi thở rối loạn.
Qua vài giây, người phía trước dường như ý thức được gì, anh quay đầu,
ngừng bước, mãi cho đến khi Lô Nhân bắt kịp anh, anh mới tiếp tục di
chuyển.
Hai người sóng vai, ngược lại xấu hổ không nói chuyện, so với vài phút
trước đây, dường như thời gian tương đối dài.
Lục Cường khuân kiện hàng giống như đang đi tản bộ, anh liếc nhìn về
phía trước, một nhóm người trong công viên đang khiêu vũ, nam nữ đều ăn
mặc rực rỡ, hông xoay, làn váy bay bay.
Anh xùy một tiếng, ánh mắt trở nên suồng sã.
“Mỗi ngày đều tan tầm giờ này?”
“...... A?” Lô Nhân vốn thất thần, nghe anh hỏi mới quay đầu nhìn, ánh
mắt mờ mịt, cô phản ứng một chút mới đáp: “À...... Không có, tan ca đi ăn
mới về.”
Lục Cường nhìn cô nửa phút, cười thầm: “Ngốc thật.”
“Cái gì?”
Anh cười, không lặp lại: “Mua gì thế?”
Lô Nhân nói: “Đèn thủy tinh.”