1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 207

“Anh biết, em sẽ không chủ động đến đó.” Anh cố gắng để giọng mình

dịu dàng hơn, dù vẫn còn hơi lạnh lùng, “Xã hội này phức tạp lắm, cho dù
em không chủ động đến nơi đó, nhưng em vẫn đã đi rồi. Nếu như gặp phải
nguy hiểm gì thì người bị hại sẽ chỉ có một mình em mà thôi.”

Nước không còn nóng nữa, anh đặt chiếc cốc không xuống rồi đưa cốc

nước ấm cho cô.

Kỷ Ức nhận ra anh đã quay mặt về phía mình nên nhỏ giọng nói: “Em

sai rồi… Anh đừng giận nữa.” Cô cảm thấy rất ấm ức nhưng lại không dám
giải thích. Cô muốn được như trước kia, mỗi lần cảm thấy ấm ức nhất, bất
lực nhất, sợ hãi nhất là lại ôm chầm lấy anh. Nhưng cô không có đủ dũng
cảm để đến gần anh hơn dù chỉ là một bước.

Quý Thành Dương nắm chặt chiếc cốc thủy tinh sững lại giây lát rồi đưa

một bàn tay ra kéo đầu Kỷ Ức áp vào ngực mình.

Tay anh đặt trên đầu cô.

Kỷ Ức nghiêng đầu, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng tim đập của anh, bởi

vì tai cô chạm vào ngực anh, từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh mẽ, nhưng
cô nhận ra rất rõ một điều rằng nhịp tim của cô nhanh hơn anh rất nhiều.
Quý Thành Dương cầm chiếc cốc, cảm thấy đôi bàn tay cô vòng qua hông
mình rồi ôm chặt, cả quá trình đều cực kỳ cẩn thận, rón rén.

Cũng như hồi ở Wellington.

Quý Thành Dương định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, anh đưa cốc

lên uống nước, nhưng chưa được mấy ngụm thì đã nghe thấy tiếng chuông
cửa. Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Em vào gọi Noãn Noãn dậy ăn sáng đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.