1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 234

Đợi đến khi họ đã ra về, trong phòng không còn ai khác, Kỷ Ức mới

chầm chậm đi tới bên cạnh giường bệnh. Quý Thành Dương nghe thấy
tiếng bước chân của cô bèn nói: “Tây Tây, anh hơi khát, em rót cho anh một
cốc nước nhé.”

Kỷ Ức gật đầu theo phản xạ nhưng bỗng nhớ ra anh không nhìn thấy nên

vội vàng bổ sung một tiếng “Vâng.” Cô nhanh chóng đặt cặp sách xuống
ghế sô pha rồi cầm cốc thủy tinh ra chỗ bình nước và rót nửa cốc nước
nóng, sau đó thêm vào một chút nước lạnh.

Cô đi tới bên giường, đặt cốc nước vào tay anh.

Quý Thành Dương uống liền mấy ngụm. Không rõ tại sao lúc nãy khi

mấy người kia đến, anh lại chẳng hề có nhu cầu muốn uống nước. Đợi đến
khi Kỷ Ức đến thì anh chợt cảm thấy bản thân mình đã thật sự khát rồi.

Là lòng tự tôn sao? Không muốn để người ngoài giúp mình rót nước?

Anh không khỏi chế nhạo bản thân.

Kỷ Ức nhìn anh uống đủ nước rồi mới đón lấy cốc: “Anh cứ ngồi mãi ở

đây thế này liệu có thèm hút thuốc không?”

Quý Thành Dương cười cười không đáp.

Cô đặt cốc xuống, rút một gói kẹo sữa hoa quả lớn trong cặp sách ra.

Những viên kẹo hình vuông này là tình yêu lớn của cô. Kẹo sữa hoa quả,
viên màu xanh lá có vị táo, viên màu vàng có vị quýt, cô vô thức chọn một
viên kẹo màu xanh lá rồi bóc vỏ và đưa lên sát miệng anh: “Em mang kẹo
cho anh này, em nghe mọi người trong nhà em bảo, lúc chú ba cai thuốc
cũng ăn kẹo, mỗi lần muốn hút lại ăn một viên…”

Cô sợ anh không tự ăn được nên kề sát ngón tay cầm kẹo lên môi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.