1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 236

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cô vẫn phải ngoan ngoãn đáp

“Vâng”.

“Em ăn hết một viên kẹo rồi sẽ về.” Cô ngồi trên mép giường, và cũng

bóc cho bản thân một viên kẹo có cùng mùi vị với anh.

Các loại kẹo sữa trái cây đủ màu sắc, mùi vị đơn nhất, kẹo màu quả gì thì

có vị tương ứng.

Kỷ Ức nhìn những cành cây phủ đầy tuyết bên ngoài cửa sổ. Cô không

dám nhìn anh nhiều, chẳng rõ vì sao nhưng cứ nhìn thấy anh là cô lại thấy
mũi mình cay cay, muốn khóc. Cô nhớ lúc nhỏ đến bệnh viện thăm người
chú đang bị ốm một lần, hình như lúc đó cô đã khóc và bị mọi người trong
nhà nói rằng khóc thì không may mắn.

Sau này cô mới hiểu, nếu như ở bệnh viện có thể không khóc thì cố gắng

đừng khóc.

Ăn kẹo ngọt quá, cô cầm chiếc cốc thủy tinh anh vừa dùng để uống một

ngụm nước, nghĩ một lát rồi đưa cốc nước cho anh: “Hình như kẹo hơi ngọt
quá, anh có uống nước không?”

Quý Thành Dương không đáp mà bỗng nhiên xòe bàn tay ra.

Một chiếc áo sơ mi giấy bé như chiếc cúc áo nằm trong tay anh, được

gấp bằng vỏ kẹo khi nãy.

Sao có thể?

Anh không nhìn thấy thì sao có thể gấp được một miếng vỏ kẹo nhỏ xíu

thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.