1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 255

“Vâng.”

Anh đang định nói tiếp.

Bên ngoài cửa sổ chợt vang lên những tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.

Bên trái là tiếng động ngoài cửa sổ, bên phải là giọng nói của Kỷ Ức. Hai
người, một người ở trong phòng riêng dưới tầng một, một người đứng ở góc
cầu thang giữa tầng một với tầng hai. Bởi vì tiếng pháo quá to, nên cả hai
đều yên lặng. Đợi đến khi bốn bề yên ắng, Quý Thành Dương mới hỏi:
“Lúc nãy ở trên xe anh nghe thấy Noãn Noãn nói, lát nữa ở quảng trường sẽ
bắn pháo hoa hả?”

Cô đáp: “Khoảng hơn mười một giờ sẽ có pháo hoa. Năm nào cũng bắn

tầm một tiếng đồng hồ.”

“Anh nhớ trước khi anh ra nước ngoài du học, Bắc Kinh vẫn chưa cấm

chơi pháo đâu.” Quý Thành Dương cười, “Lúc nãy Noãn Noãn mới nói cho
anh biết, sau khi có lệnh cấm, viện mình năm nào cũng sẽ bắn pháo hoa tại
quảng trường.”

Kỷ Ức lại “Vâng” một tiếng.

Cô không muốn nói chuyện lắm.

Thống cực vô ngôn, tiếu cực bất ngữ.

(*)

(*) Có nghĩa là khi quá đau đớn hay lúc quá vui mừng, tâm trạng đều sẽ khó nói nổi thành lời.

Trước đây mỗi khi hai người gọi điện cho nhau, Kỷ Ức thường sẽ là

người nói nhiều hơn một chút, hoặc là dặn dò hoặc là thông báo tình hình
đời sống, đôi khi còn xin ý kiến của anh về những vấn đề khiến cô băn
khoăn. Cô là một cô bé trưởng thành sớm, nhưng có trưởng thành sớm đến
mấy thì cũng không thể là mình đồng da sắt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.