Thứ Bảy, trước khi đến bệnh viện thăm anh, cô đã gọi điện trước, nhưng
không dám hỏi về chuyện đôi mắt. Chiều hôm ấy, khi cô mở cửa phòng
bệnh của Quý Thành Dương và nhìn thấy đôi mắt anh vẫn bị băng kín, thì
trái tim không khỏi chùng xuống mấy tấc: “Em đến rồi đây.”
Cô y tá trẻ cũng đi vào theo để kiểm tra tình hình của Quý Thành Dương,
anh nói với cô y tá rằng: “Nếu lát nữa có người đến thăm thì làm phiền cô
nói với họ rằng tôi đã ngủ rồi.” Y tá đồng ý, trước khi đóng cửa ra ngoài, cô
ấy vẫn đang mỉm cười.
Kỷ Ức chỉ quan tâm đến việc muốn được nhìn thấy đôi mắt anh.
Cô yên lặng, không dám hỏi.
Cô sợ sẽ nghe thấy kết quả không tốt, nên không dám mở lời hỏi một
chữ nào.
“Bên ngoài ánh nắng có đẹp không?” Quý Thành Dương hỏi.
“Cũng đẹp ạ, hôm nay trời quang đãng lắm.” Kỷ Ức ngồi dựa bên mép
giường, vì câu hỏi của anh nên phải quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ở
đây chỉ có thể trông thấy những cành cây dương thụ, nhưng cô vẫn cảm
thấy mùa xuân đã đến rất gần.
Bây giờ đã là cuối tháng Hai, trên đường tới đây cô đã nhìn thấy cả hoa
nghinh xuân.
Quý Thành Dương nhờ cô mở máy tính và ấn vào một đường link trong
email để tải tệp tin hình ảnh về. Tựa đề của tệp tin là “22 tháng 2 năm 2002,
đoạn phim bài diễn thuyết của Tổng thống Mỹ Geogre W. Bush tại Đại học
Thanh Hoa”. Tức là ngày hôm qua ư? Hôm qua Kỷ Ức có nghe thấy thầy
giáo chính trị nhắc đến việc Tổng thống Mỹ Geogre W. Bush đến Đại học
Thanh Hoa.