1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 282

định bỏ chạy nhưng hoàn toàn không thể nào thoát ra được khỏi phạm vi
khống chế của một người đàn ông là anh: “Đừng mà… Em xin anh đấy,
đừng có cù em nữa…” Cô cười ra nước mắt, cuối cùng cả người cô lăn khỏi
ghế sô pha rơi xuống đất nằm bẹp dưới thảm.

Đôi bàn tay phía sau lưng còn chưa kịp bế cô lên thì cô đã chạy chân đất

ra khỏi phòng trữ sách mà chẳng kịp xỏ vào dép đi trong nhà.

Cô chạy đến phòng làm việc, cố ý nấp sau ghế sô pha, nhìn Quý Thành

Dương bê máy tính chậm rãi ra khỏi phòng đầy cảnh giác. Mặt cô đỏ bừng,
vẫn còn thở dốc, khi trông thấy Quý Thành Dương đang nhìn về phía mình
liền lập tức van lơn: “Em sai rồi, em không nên ngủ quên lúc đang xem
phim, anh phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng cù em nữa!”

Đôi mắt đen của Quý Thành Dương sáng lấp lánh, anh cười: “Đồng phục

của em chắc khô rồi đấy, em đi thay đồ đi, anh đưa em đi ăn.”

Kỷ Ức như được giải cứu, cô ngoan ngoãn đi thay đồ.

Vì đồng phục của cô bị ướt mưa nên cô phải mặc áo phông và quần thể

thao của anh. Quần áo của cô treo ngoài ban công phơi bốn tiếng đồng hồ
dưới ánh nắng mặt trời sau cơn mưa, nên cũng tạm coi là đã khô. Thời tiết
đầu xuân vẫn còn khá lạnh, Quý Thành Dương tiện tay vớ lấy chiếc áo
khoác màu đen và một cái mũ lưỡi trai để đội.

Tóc anh mới chỉ mọc ra được một chút.

Kỷ Ức nhìn bộ dạng bây giờ của anh và hồi tưởng lại anh của ngày xưa.

Hình như đều đẹp cả mà.

Lâu lắm anh mới lái xe, hai người phải đến trạm xăng trước. Sau khi lái

xe vào trạm xăng, Quý Thành Dương xuống khỏi xe, Kỷ Ức ngồi trên ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.