có phía Hồng Kông là đã vào được vùng chiến sự. Anh cần chuyển công
tác, phải tìm thời cơ, hoặc từ bỏ công việc hiện tại để gia nhập những hãng
truyền thông có thể vào được.
Thế nhưng bây giờ, ngay lúc này, tại nơi đây, điều đầu tiên mà anh cần
phải giải quyết chính là vấn đề tình cảm cá nhân của bản thân.
Dưới ánh đèn hiên, Quý Thành Dương đeo chiếc kính gọng vàng, ánh
mắt họ chạm vào nhau. Mắt Kỷ Ức đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô không dám cử động mà chỉ nhìn Quý Thành Dương qua tấm mắt kính
mỏng.
Sự động chạm trong mấy giây vừa rồi cứ như chỉ là ảo ảnh.
Thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Cứ như một điều cấm kị không thể nói mà cũng không được phép hỏi.
Anh có thể trông thấy vết thương trên cổ tay cô, thời điểm ấy hết chuyện
này đến chuyện khác xảy ra, anh muốn xử lý thỏa đáng tất thảy mọi việc,
nhưng lại quên mất điểm này. Hôm ấy, trong bóng tối, anh hỏi vết thương
trên tay có nghiêm trọng không, Kỷ Ức trả lời rằng “Không đến nỗi quá
đau”. Vậy mà ba tháng trôi qua, tuy máu tụ đã tan, nhưng vẫn để lại một vết
sẹo dài thế này.
Anh có thể nhìn thấy những quả bom rơi xuống đập tan mọi thứ ngay
trước mặt, vẫn có thể tiếp tục xông lên chẳng hề chùn bước, sẽ là người đầu
tiên cùng với ống kính trông thấy tình hình chiến tranh tàn khốc thê thảm.
Thế nhưng, anh không muốn bất kỳ một dấu vết không tốt nào lưu lại trên
người Kỷ Ức. Đó là một điều phi lý, chẳng có ai là chưa từng ấm ức, chẳng
có ai suốt đời được hạnh phúc bình yên như ý. Thất bại cũng chỉ có vài loại,
phải trải qua mới học được cách ứng phó, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn
mà thôi.