1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 425

Phó Tiểu Ninh dường như đã đoán ra, nên chỉ cười cười, “Không sao

đâu!” Hắn liếc nhìn Kỷ Ức một cái rồi mới từ biệt: “Anh đi đây, Tây Tây.”

Phó Tiểu Ninh quay đi.

Khi hắn đã đi xa, lớp trưởng không còn tinh thần bảo vệ người lớp mình

nữa nên lập tức mềm nhũn ra, hoàn toàn mất đi ý thức.

Kỷ Ức đi vào phòng karaoke, mọi người liên tục cảm ơn cô vì đã mời đồ

ăn vặt, cô chỉ cười cười không đáp. Cô ngồi xuống đầu chiếc ghế sô pha,
mở điện thoại nhắn cho Noãn Noãn một tin rất dài, phải mất bảy tin nhắn
thông thường mới gửi hết được. Kỷ Ức muốn nói với Noãn Noãn rằng, bất
kể chuyện gì xảy ra thì cô vẫn là bạn của Noãn Noãn, hy vọng rằng Noãn
Noãn sẽ liên lạc với cô.

Đến buổi tối, tin nhắn ấy vẫn như những viên đá chìm sâu dưới đáy biển.

Cô trở về nhà của Quý Thành Dương, anh đang thay quần áo, rõ ràng

cũng vừa mới trở về nhà: “Em sao thế? Họp lớp mà về nhà lại có vẻ chán
nản vậy sao?” Anh gài từng cúc áo rồi bước đến gần cô.

Kỷ Ức suy nghĩ kĩ càng, nhưng không định nói sự thật cho Quý Thành

Dương: “Em định về nhà một chuyến.”

Cô đã lâu lắm rồi không hề về nhà.

Cô lấy lý do học nội trú ở lại kí túc xá nên lâu lắm rồi không bước vào

cánh cổng lớn của đại viện. Tất cả sinh hoạt phí hằng năm đều được bố mẹ
cô chuyển khoản đến một tài khoản cố định, còn những chuyện khác chẳng
bao giờ hỏi han. Việc cô không quay về ngôi nhà đã lớn lên cũng là một
điều khiến mọi người đều vui. Kể từ khi vào đại học, căn phòng Kỷ Ức
từng ở đã được dọn dẹp trở thành phòng cho khách. Con của chú hai và chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.