1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 48

“Đây không phải là thứ cho trẻ con uống đâu nhé.”

Kỷ Ức mím môi cười.

Chẳng có ai quản đâu.

Bởi vì cô bé phải xách rất nặng, nên chú bộ đội sau khi lái xe vào khu

căn hộ liền đổi lộ trình đi ngang qua cửa tòa nhà có nhà của ông nội và
dừng xe lại. Kỷ Ức nhảy xuống khỏi xe, bất kể gặp các chú dì quen biết hay
nhân viên bán hàng ở siêu thị, Kỷ Ức đều chào hỏi từng người, cho dù họ
đeo trên vai bao nhiêu ngôi sao hay chỉ đơn thuần là người nhà thì đối với
cô bé cũng chẳng hề khác biệt.

Lúc ấy, Kỷ Ức cứ ngỡ tất cả chúng sinh đều là bình đẳng, mãi cho đến ba

ngày sau xảy ra một chuyện hoàn toàn đập tan suy nghĩ này.

Cứ vào cuối tuần, Kỷ Ức và Noãn Noãn cũng sẽ có một buổi sáng đi đến

cung thiếu niên Cảnh Sơn, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Kỷ Ức đi học múa, Noãn Noãn buồn chán, học mô hình máy bay và tàu

thuyền…

Xe đi ngang qua một phố lớn ven sông Bắc Hà, ở đó có cửa hàng tên là

Trịnh Uyên Khiết

(*)

, sau khi kết thúc buổi học hai cô bé thường đến đó

lượn lờ dạo phố một vòng rồi mới lên xe về viện. Lỗ Bì Bì và Lỗ Tây
Tây

(**)

là tình yêu lớn của họ, đồng thời cũng là tình yêu lớn của Triệu

Tiểu Dĩnh, nên cuối tuần nào, Triệu Tiểu Dĩnh cũng tiễn hai cô bé lên
chuyến xe trưa đầy ngưỡng mộ, đến năm giờ chiều lại ra bến xe đứng chờ
họ trở về.

(*) Trịnh Uyên Khiết là một nhà văn Trung Quốc nổi tiếng, chuyên sáng tác truyện cổ tích cho

thiếu nhi, truyện của ông được hàng trăm triệu độc giả từ trẻ con đến người lớn yêu thích, được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.