1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 492

cứ ngỡ anh ta là kẻ háo sắc cơ. Nhưng mà… trông anh ta cũng không giống
kẻ háo sắc cho lắm.”

Cô nhìn anh không chớp mắt, nhưng cũng không nói gì.

“Sau đó cậu đột nhiên òa lên khóc, khóc cực kỳ ấm ức, nhất quyết không

cho anh ta tới gần… Sau đó, tớ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, nghĩ
rằng có lẽ cậu có quen anh ta nên không bảo dì coi kí túc gọi bảo vệ nữa.”
Cô bạn đang nói thì chợt trông thấy một thanh niên đang đạp xe rất khó
khăn ngược gió đi tới, liền khẽ khàng oán trách: “Ngốc thật đấy, thời tiết thế
này mà còn đi xe đạp…” Cô bạn liếc nhìn Kỷ Ức, “Cậu định thế nào?”

Kỷ Ức cúi đầu: “Tớ không đến bệnh viện nữa đâu, cậu lấy thêm một

phần thuốc nữa mang về cho tớ là được.”

“Hả? Khám mà cũng nhờ người khác được ư? Cậu cũng giỏi thật đấy!”

Cô nhìn bạn đầy khẩn khiết. Cô bạn do dự một hồi, nhưng nghĩ đến

chuyện tối qua đành phải gật đầu, coi như đã đồng ý.

Cô bạn đẩy cánh cửa kính, đi ngang qua Quý Thành Dương, ra vẻ như

không hề hay biết gì rồi nhanh chóng ngồi lên xe đạp của cậu thanh niên
kia, biến mất trong màn đêm tối mịt.

Bên tai cô là tiếng gió mùa đông lạnh lẽo.

Cô đứng trong góc khuất, nhìn ra người đang đứng bên ngoài cửa kính.

Khoảng cách chỉ có mười bước chân, thậm chí cô có thể nhìn rõ anh rút bao
thuốc ra khỏi túi quần và châm thuốc như thế nào. Chỉ có điều thời gian anh
hút rất ít, anh cứ để mặc cho điều thuốc lặng lẽ cháy dần cháy mòn đến hết
giữa những ngón tay mình.

Anh yên lặng cứ như thể sẽ mãi mãi ở cánh cửa tối tăm ấy, chờ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.