1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 550

Quý Thành Dương cũng không phải là người thích vòng vo nên anh cho

cô một câu trả lời đầy chắc chắn: “Những chuyện anh có thể làm được thì
không nhiều, đợi sau này khi em thực sự bước chân vào xã hội thì những
việc anh có thể giúp được sẽ càng ít. Lần này anh chỉ hy vọng em có thêm
một lựa chọn trong con đường tựu nghiệp. Hơn nữa Tây Tây ạ,” Quý Thành
Dương nói với cô “tất cả đều là những thứ em xứng đáng được nhận. Em tự
mình đi thi công chức, em cũng tự mình thi vào một trường trực thuộc Bộ
Ngoại giao là Học viện Ngoại giao, em đã đi trên con đường này rất tốt.”

Anh đang nói với cô rằng, cô xứng đáng được tự hào.

Kỷ Ức hiểu lời anh nói.

Hơn nữa cô cũng hiểu rằng, nếu so sánh hai công việc thì bên nào sẽ đảm

bảo hơn và thích hợp với tình hình hiện tại của mình hơn. Thế nhưng cô vẫn
cố chấp kiên trì suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của mình: “Nhưng, em thực sự
muốn làm phóng viên.”

Anh bất ngờ yên lặng, mãi một hồi lâu sau mới trả lời cô. “Chọn thứ mà

em muốn.”

Cuộc nói chuyện của họ kết thúc như thế.

Nhưng không ai nói tạm biệt trước.

Cô cứ ngỡ Quý Thành Dương sẽ cúp máy thì anh chợt hỏi: “Em đang ở

tòa soạn hay ở trường?”

“Tòa soạn.”

“Được, sau khi công việc kết thúc, đợi anh đến đón em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.