1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 577

Quý Thành Dương thì rất thản nhiên.

Tối qua anh mặc nguyên áo sơ mi và quần dài nằm bên cạnh cô ngủ

nguyên một đêm nên giờ áo sơ mi đã hơi nhăn nhúm. Thế nhưng vì anh
cao, thân hình cũng đẹp nên khi mặc quần áo lên không lộ điểm xấu mà chỉ
càng thêm nhàn nhã. Tóc anh vẫn đen như thế, nhưng lại mềm hơn trước rất
nhiều, vừa ngủ dậy nên trông rất loạn…

Dường như anh định nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng đã không chọn

nói vào thời gian này, vào buổi chiều hôm nay.

Kỷ Ức bị đồng nghiệp kiêm bạn cùng nhà bắt gặp nên chợt có cảm giác

vừa bối rối vừa ngọt ngào. Cô đưa tay vuốt phẳng những nếp gấp trên áo sơ
mi của anh, lẩm bẩm: “Tối qua lẽ ra phải cởi đồ rồi mới ngủ…” Những lời
còn lại không được nói ra, bởi đến bản thân cô cũng đã tự nhận ra điểm bất
hợp lý trong câu nói này.

“Đúng vậy.” Anh khẽ cười, “Lẽ ra phải cởi đồ mới đúng?”

Kỷ Ức biết anh cố tình, cô khẽ cắn nhẹ môi dưới, gượng gạo đổi đề tài:

“Anh ngủ lâu thế rồi có còn mệt không?”

“Mệt.” Anh vẫn cười, “Giường nhỏ quá, cả độ dài lẫn chiều rộng đều

không phù hợp để anh ngủ. Có lẽ chủ nhà chưa từng nghĩ đến việc cho nam
thuê nên mới đặt kích cỡ thế này. Diện tích phòng cũng bé quá.” Anh vươn
tay chạm lên phía trên khung cửa, “Anh cứ có cảm giác nếu đi lại trong nhà
em kiểu gì cũng sẽ chạm phải thứ gì đó.”

Anh cao như thế đương nhiên sẽ cảm thấy nhỏ rồi…

Kỷ Ức thì rất hài lòng với nhà mới của mình, cô nhìn quanh bốn phía:

“Cũng được mà, em chẳng cần quá nhiều không gian, đồ đạc cũng ít, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.