1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 585

Quý Thành Dương mở cửa, anh có thói quen tiện tay tắt đèn khi ra khỏi

phòng cho dù chỉ ra ngoài trong một khoảng thời gian rất ngắn: “Sợ tối nên
không tìm thấy công tắc à?”

Anh tiện miệng hỏi rồi lần mò tìm kiếm vị trí công tắc.

Cô lẩm bẩm: “Không phải, em đã nói với anh rồi… Em không sợ tối

nữa, có phải trẻ con nữa đâu!”

Tách một tiếng, rồi phòng bệnh liền bật sáng.

Đuôi mắt của Quý Thành Dương thoáng nhướn lên: “Trong mắt anh, em

vẫn luôn rất nhỏ.”

“Em đã hai mươi hai tuổi mấy tháng rồi.”

“Ồ, vậy sao?” Anh véo nhẹ đầu mũi cô, “Anh đã ba mươi mốt rồi!”

Trên bàn có sách và máy tính đang bật. Anh dọn dẹp qua loa, còn cô thì

theo sát anh. Cô lôi đồ ăn từ trong túi ni lông ra, Quý Thành Dương đón lấy
và đặt từng món xuống bàn, cô chỉ việc đứng yên cạnh bàn nhìn anh lao
động.

Cũng giống như lúc cô đến nhà anh ở tạm, anh cũng chưa bao giờ để cô

động vào việc nhà, lần nào anh cũng đuổi cô ra: “Chẳng có việc gì mấy,
không cần đến hai người làm.” Tuy anh nấu cơm không hẳn là rất ngon, giặt
giũ quần áo hoàn toàn nhờ vào sự trợ giúp của máy giặt, nhà cửa cũng chỉ
được dọn dẹp qua loa, anh chỉ nghiêm túc dọn dẹp phòng làm việc và
phòng trữ sách mà thôi…

Nhưng tất cả những việc đó đều do anh đích thân làm, chứ không bao

giờ bảo cô giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.