ngốc, bạn bè thân thiết cũng lo lắng thay cho sự mạo hiểm của
ông. Masao Watanabe không chút đắn đo, ngược lại càng quyết
đoán nắm chặt cơ hội này hơn.
Sau chiến tranh, kinh tế Nhật Bản bắt đầu phát triển nhanh
chóng. Thu nhập của người dân tăng nhanh, mọi người dần cảm
thấy chán ghét môi trường thành phố ngập tràn tiếng ồn và ô
nhiễm, hướng về thế giới tự nhiên bao la. Mảnh đất núi của Masao
Watanabe lại được bao bọc trong bầu không khí trong lành, hơi thở
của đất cũng như cảnh sắc thiên nhiên yên bình, dần dần có
người thấy có hứng thú với nơi đây. Thừa cơ, Masao Watanabe dốc
sức quảng cáo môi trường tuyệt vời ở đó trên các báo, tạp chí, thu hút
một số người thuộc tầng lớp giàu có đến đặt biệt thự hoặc vườn
cây. Một số người kinh doanh trang trại thấy nơi đây có nhà ở và
đất trồng cho thuê, cũng dồn dập đến định cư, bắt đầu công
việc trồng rau xanh và cây ăn quả.
Khoảng một năm sau, Masao Watanabe đã bán được 80% diện
tích mảnh đất rộng hàng nghìn mét vuông trên núi và kiếm được 5
tỷ Yên Nhật chỉ trong nháy mắt. Ông lại dùng số tiền kiếm được
đầu tư xây đường, chỉnh đốn khuôn viên và dự định biến 20%
đất còn lại thành những khu biệt thự. Sau 3 năm, khu đất đã biến
thành một thành phố biệt thự lộng lẫy, số tiền Masao Watanabe
kiếm được nhờ thế lên tới con số hơn chục tỷ Yên Nhật.
Khi tổng kết lại kinh nghiệm thành công của bản thân, Masao
Watanabe nói: “Sở dĩ tôi có thể thành công là vì tôi dám mạo hiểm.
Khi lựa chọn một dự án đầu tư, nếu người khác đều nói là có thể,
đó không còn là cơ hội nữa, cơ hội người khác đều có thể nhìn thấy
sẽ không phải là cơ hội. Mỗi lần tôi lựa chọn đều là dự án người
khác nói là không thể, chỉ những cơ hội người khác còn chưa phát
hiện ra mà bạn đã phát hiện ra mới là cơ hội vàng, cho dù làm như