10 SUY NGHĨ KHÔNG BẰNG 1 HÀNH ĐỘNG - Trang 229

mua mấy miếng đất mấy trăm mẫu ở Mê-hi-cô, xây dựng khách sạn
Bin-ma-ki ở cạnh bờ biển. Các khách sạn mà tôi có cũng chỉ có hai, và
chứ không phải là nhiều như người ta đồn đại ở bên ngoài.

Năm 1937, tôi đã nắm được công ty Mi-xin. Nó có 57% số cổ phần

của công ty Xke-li, đây là một công ty dầu mỏ tương đối quan trọng, trụ
sở đặt ở Tun-sa của bang Oóc-kla-hô-ma. Khi tôi kiểm soát được công
ty này, giá trị của nó là 6,4 triệu đôla, giá trị của nó ngày nay là 330
triệu đôla Mỹ.

Đây không phải là toàn bộ câu chuyện. Công ty dầu mỏ Xke-li có

một công ty con, và công ty chế tạo máy bay Xpa-đa từ năm 1928 cho
đến nay luôn chế tạo máy bay, huấn luyện phi công và nhân viên hàng
hải tại Tun-sa. Ngày 7 tháng 12 năm 1939, lần đầu tiên tôi tới nhà máy
Xpa-đa tham quan. Tình hình chế tạo máy bay rất có hạn: nhà máy chỉ
có 60 công nhân. Trung tâm huấn luyện phi công còn tương đối sôi
động. Trên thực tế, đây là trường huấn luyện bay tư nhân lớn nhất ở Mỹ.

Tôi vừa mới từ châu Âu trở lại, cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai bắt

đầu không lâu, tôi từ lâu đã tin rằng nước Mỹ tất sẽ có ngày tuyên chiến
với các nước chủ chốt. Vì vậy, tôi cảm thấy vai trò mà công ty Xpa-đa
đảm nhiệm trong việc chế tạo vũ khí sẽ ngày càng quan trọng, tuy tôi
vẫn chưa biết sẽ trở nên quan trọng tới mức nào.

Một ngày với ngày tôi lần đầu tiên tham quan công ty Xpa-đa của

hai năm sau, Nhật Bản tấn công Trân Châu cảng, nước Mỹ tham chiến.
Trong cùng tháng đó, người mẹ kính yêu của tôi đã qua đời. Đây là một
tác động lớn. Tuy nhiên khi ấy tôi đã gần 50 tuổi rồi, đối với sự ra đi của
bà, tôi vẫn có cảm giác giống như những người trẻ tuổi mất đi người mẹ.

Những tin đăng tải trên báo chí đều là tin tức chiến tranh. Tôi không

được nhập ngũ khi đại chiến thế giới lần thứ nhất, nay chỉ có hy vọng
mình có thể dốc hết tâm lực trong cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai.
Tôi từng nghiên cứu hàng hải học, tôi lần lượt có ba chiếc tàu, chiếc lớn
nhất 260 thước Anh, 1500 tấn, thuỷ thủ 45 người. Căn cứ vào điều này,
tôi tự nguyện báo đáp hải quân. Thế nhưng, họ khách khí và kiên quyết
thông báo cho tôi rằng, một thương nhân trung niên không có ích lắm
cho hải quân, trừ khi anh ta chấp nhận một công việc hành chính bình
thường, ở trên bờ. Khi tất cả các ngả đường đều đã thử hết rồi, tôi gặp gỡ
với Bộ trưởng hải quân Nô-cát, đưa ra lời đề nghị của tôi. Tôi nói với
ông ta rằng, tôi muốn gia nhập hải quân, tham gia chiến đấu.

“Anh có thể làm một quan văn”, Bộ trưởng Nô-cát nói, “nhưng

không được ra biển”. Ông ta dừng lại, nhìn kỹ tôi. Một hồi sau, ông ta
nói, “Tôi hiểu anh có công ty chế tạo máy bay Xpa-đa.”

228

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.