Sau nữa là vì chúng tôi đều nghèo.
Và vì thế mà tôi không thể tin được điều tôi thấy.
Chúng tôi nghèo. Chúng tôi không có tiền. Tất cả gia tộc của tôi đều
khốn đốn. Mỗi chi nhánh của giòng họ Garoghlanian đều sống trong một sự
cơ cực kỳ dị và khôi hài nhất trần gian. Không một ai, ngay cả người già cả
trong gia tộc, lại có thể đi đến chỗ hiểu được rằng chúng tôi đã đào ở đâu ra
tiền cho những bữa ăn mà chúng tôi nhét vào dạ dày. Và điều này quan
trọng nhất là tất cả chúng tôi đều nổi danh về sự thật thà từ gần mười một
thế kỷ nay, ngay cả trong lúc chúng tôi là gia đình giàu có nhất trong cái
nơi mà chúng tôi thường gọi là thế gian. Trước nhất, chúng tôi tự hào; thứ
nữa, chúng tôi thật thà; và cuối cùng, chúng tôi có một ý niệm rất rõ rệt về
điều thiện và điều ác. Không một ai trong gia tộc chúng tôi có ý muốn lợi
dụng về bất cứ cái gì và nhứt là trộm cắp thì lại càng không nữa.
Vậy, dù mắt tôi có thể nhìn thấy con ngựa, thật lộng lẫy; dù mũi tôi có
thể ngửi thấy mùi lông ngựa thật thơm tho; dù tai tôi có thể nghe thấy tiếng
ngựa thở thật hấp dẫn, tôi vẫn không thể nào tin rằng con ngựa này lại có
thể dính dấp gì với anh Mourad, với tôi hay bất cứ ai trong gia tộc, dù là
trong mộng tưởng hay ngoài thực tế; bởi vì tôi biết rằng anh Mourad mua
nổi con ngựa, và nếu anh đã không thể không thể mua nổi con ngựa, thì hẳn
rằng anh phải ăn cắp, mà tôi thì tôi không thể tin được rằng anh đã ăn cắp.
Không có một phần tử nào của giòng họ Garoghlanian này mà lại ăn cắp
bao giờ.
Tôi nhìn thẳng người anh họ tôi, rồi đến con ngựa. Cả hai đều có thái độ
bình tĩnh nghiêm trang, song đượm đầy vẻ hài hước, làm cho tôi vừa mừng
vừa sợ.
Sau cùng tôi nói:
– Anh Mourad, anh ăn cắp con ngựa ở đâu đó?
Anh đáp:
– Nhảy ra cửa sổ đi, nếu mày muốn cưỡi ngựa đi dạo một vòng.